Cha nhớ có lần đã đọc ở đâu đó có một số người dùng lời nói để che đậy suy nghĩ, nhưng bản thân cha đã từng trải nghiệm rằng còn có nhiều người hơn thế dùng lời nói thay cho suy nghĩ.
Một câu chuyện trao đổi giữa các doanh nhân với nhau phải được điều chỉnh bởi những quy tắc vừa ít về số lượng vừa đơn giản về nội dung hơn bất kỳ một chức năng nào khác của con người. Đó là:
Có điều gì đó muốn nói.
Nói điều đó ra.
Nói xong thì ngừng.
Bắt đầu nói trước khi biết mình muốn nói gì và vẫn còn tiếp tục sau khi đã nói điều đó ra sẽ dẫn dắt một nhà buôn sa vào một vụ kiện tụng hoặc vào một trại tế bần, và điều thứ nhất là con đường tắt dẫn đến điều thứ hai. Cha duy trì ở đây một phòng pháp chế, và việc làm này tốn hao rất nhiều tiền, nhưng nó giúp cha tránh phải dính líu đến pháp luật.
Sẽ chẳng sao nếu con tạt qua thăm một cô bạn gái hoặc tán gẫu với đám bạn bè sau bữa cơm tối dẫn dắt cuộc trò chuyện theo kiểu tham quan ngoại khóa, thỉnh thoảng dừng lại để hái hoa bắt bướm; nhưng trong văn phòng con phải nói càng ít ngắt quãng giữa các câu càng tốt. Hãy cắt bớt đoạn mở đầu và phần kết, và dừng lại trước khi con sa đà vào những điều vụn vặt. Con phải giảng đạo bằng những bài thuyết giáo ngắn gọn mới tóm được những kẻ tội đồ; và chính những người trợ tế cũng chẳng tin là họ cần những bài thuyết giáo dài dòng đâu. Hãy để những kẻ ngốc nói lời đầu tiên và nhường cho đàn bà nói lời cuối cùng. Phần thịt bao giờ cũng nằm ở giữa khúc bánh mì. Dĩ nhiên, có một vệt bơ mỏng ở hai đầu ổ bánh nhưng điều đó chẳng hại gì nếu đó là điều đã được cố tình dành cho một người thích ăn bơ.
Con cũng phải nhớ rằng thật dễ làm ra vẻ thông thái hơn là nói chuyện khôn ngoan. Hãy nói ít hơn người khác và hãy lắng nghe nhiều hơn con nói; vì khi người đàn ông đang lắng nghe thì ông ta không thể kể về bản thân mình mà lại còn làm thỏa mãn tính hư danh của người đang nói. Hãy cho phần lớn những người đàn ông một thính giả biết lắng nghe và hãy cho phần lớn những người đàn bà đủ giấy viết thì họ sẽ kể cho con biết tất cả những gì họ biết. Tiền bạc biết nói – nhưng trừ phi người chủ của nó biết uốn lưỡi bảy lần, không thì những nhận xét của nó lúc nào cũng luôn dễ xúc phạm người khác. Sự nghèo khó cũng biết nói, nhưng không ai muốn nghe điều mà nó phải lên tiếng.